guồn truongton.net
vài lời về bức hình tướng loan bắn tên việt cộng [ đã giết 1 viên cảnh sát ]
tại sao bức ảnh lại được phơi bày như vậy [ tại sao viên tướng loan không tịch thu nó ] = nó cho tháy đây là sự tự do báo chí .
Eddie Adams (1933-2004) đã chụp hình cho một số chính trị gia và các sự
kiện nổi tiếng thế giới trong suốt một cuộc đời sự nghiệp dài và đầy
vinh quang của mình.
Nhưng có một bức ảnh đặc biệt đeo đuổi ông cho đến cuối đời và cũng vì nó mà ông trở thành nổi tiếng nhất.
Đó là bức ảnh nổi tiếng chụp cảnh một tướng của quân đội Miền Nam hành
quyết một người bị tình nghi là chiến binh Việt Cộng ở trên một đường
phố Sài gòn vào ngày 1 tháng 2 năm 1968. Theo lời của tướng Nguyễn Ngọc
Loan nói “Chúng nó đã giết hại nhiều đồng bào của tôi” và vị tướng này
đã giơ súng lục bắn thẳng vào đầu anh ta. Bức ảnh của Adams cho thấy
thời điểm viên đạn đang ghim vào đầu của nạn nhân.
Câu chuyện của tấm ảnh
(trích Phóng sự của Tom Buckley đăng trên Harper Magazine, tháng 4-1972)
Buổi chiều ngày 1-2 có 1 cuộc **ng độ nhỏ ở vùng lân cận chùa Ấn Quang,
cơ quan chỉ huy của phe “chiến đấu” trong giáo hội Phật giáo. Trong lúc
trận đánh đang tiếp diễn, 1 tù binh được mang đến chỗ Loan, lúc đó đang
đứng với những phụ ta có lẽ cách đó nửa dãy phố. Không nói 1 lời, Loan
quăng điếu thuốc và móc khẩu súng lục ra. Ông ta lấy tư thế của 1 xạ
thủ, cánh tay phải giơ thẳng và, ở khoảng cách có lẽ 1 mét, bắn vào
thái dương của người tù này.
Trong cơn thịnh nộ, Loan đã xem thường sự kiện là Eddie Adams, 1 nhà
nhiếp ảnh của hãng Associated Press, và 1 nhóm phóng viên quay phim của
hãng NBC đang ghi hình ông ta. Ông ta nhìn họ sau khi bắn và có vẻ chắc
chắn rằng ông ta sẽ ra lệnh tịch thu phim của họ, nhưng không biết tại
sao ông ta không làm điều đó. Trong vòng vài giờ những bức hình của
Adams đã được truyền đi khắp thế giới. Đêm hôm sau cuộn phim được chiếu
trên chương trình tin tức truyền hình Huntley – Brinkley.
Hai phút tin tức trôi qua, trận đánh đã tàn lụi, nhưng hình ảnh vẫn
còn. Loan, mang giày ống, mặc áo giap chống đạn, là biểu tượng của sự
dã man không thể cải biến. Người tù, nhỏ hơn, ốm yêu, không nhìn thấy 2
tay vì bị trói ra sau lưng, chỉ mặc 1 chiếc áo sơ mi rách nát và quần
đùi. Khuôn mặt anh ta bị mép mó, bị đẩy sang 1 bên bởi tác động của
viên đạn trong đầu, tóc anh ta dựng đứng, miệng hà ra như đang phát ra
tiếng kêu cuối cùng.
Theo tôi đó là bước ngoặt, giây phút khi mà công chúng Mỹ xoay qua
chống lại chiến tranh. Cuộc tấn công Tết Mậu Thân đã phá huỷ niềm tin
vào sự đánh giá của những người đang chỉ đạo cuộc chiến; hành động giết
người của Loan đã đánh dấu sự phá sản về đạo đức của nó. Cùng lúc đó
dậy lên sự ngưỡng mộ miễn cưỡng đối với sự can đảm của 1 kẻ thù đã
chiến đấu rất lâu mà không có đến 1 chiếc máy bay, trực thăng, xe tăng,
hay đại bác chống lại 1 quốc gia hùng mạnh nhất thế giới, và những đội
quân đánh thuê được tuyển từ khắp châu Á.
Có 1 sự trớ trêu tế nhị trong tất cả chuyện này. Người tù đã được xác
định, hầu như chính xác, là chỉ huy 1 đơn vị đặc công Việt Cộng. Người
ta nói anh ta có 1 khẩu súng lục trong người khi bị bắt giữ và đã dùng
nó để bắn chết 1 tay cảnh sát. Không giống như những đơn vị chủ lực lớn
ùa vào Sài Gòn, mặc quân phục ka ki, và những đặc công đã xâm nhập đại
sứ quán Mỹ, những người đeo băng đỏ, người tù này không có nhận dạng
giống vậy. Sự kết liễu cho anh ta có lẽ là nhẹ nhõm hơn, vì anh ta đã
thoát được sự tra tấn kinh hoàng mà hầu như chắc chắn sẽ là phần mở đầu
cho cái chết trong cảnh lao tù.
Vụ giết nguời này gây sốc cho cả nước Mỹ
Cuộc gặp gỡ lại một tháng sau vụ giết người
Loan hớp 1 hơi rượu pha sô đa được người lính pha sẵn cho ông ta. Những
thứ này được giữ trong 1 quầy rượu di động gắn phía sau xe Jeep. Nghĩ
rằng ông ta đang trong tâm trạng dễ chịu, tôi yêu cầu ông ta giải thích
lý do bắn người tù ấy. “Tôi không phải là nhà chính trị, tôi không phải
là chỉ huy cảnh sát. Tôi chỉ là 1 người lính… Chúng tôi biết người đàn
ông này là ai. Tên anh ta là Nguyễn Tất Đạt, bí danh Hàn Sơn. Anh ta
chỉ huy 1 đơn vị đặc công. Anh ta đã giết 1 cảnh sát. Anh ta đã nhổ vào
mặt người bắt giữ anh ta. Anh muốn chúng tôi làm gì? Nhốt anh ta trong
tù 2-3 năm rồi sau đó thả anh ta về với kẻ thù à?”.
Tướng Loan sau này
Loan được gửi sang Úc để chữa trị, nhưng bức ảnh và những bộ phim
truyền hình về vụ bắn tù binh đó đã khiến ông ta mang tai tiếng. Ông ta
có vẻ là mẫu người tiêu biểu của tất cả cái xấu xa và hèn nhát trong
cuộc chiến nói chung và của lực lượng Nam VN nói riêng, và sự phản đối
của công chúng đã buộc ông ta phải ra đi. Ông ta được đưa đến bệnh viện
Walter Reed Army ở Washington. Cái chân được cưa, nhưng nó không hơn 1
cây sậy. Một thời gian lâu sau khi ông hồi phục, trong khi Thiệu đã
củng cố xong quyền lực của mình, Loan và gia đình ông ta sống trong
cảnh lưu vong thực sự, trong 1 ngôi nhà ở Virgina, bị CIA giám sát chặt
chẽ. Khi cuối cùng ông ta được cho phép trở lại Sài Gòn, thì chỉ để
nhận 1 nhiệm vụ vô nghĩa và 1 văn phòng trống không.
Sau này, Thiếu Tướng Loan cùng vợ di tản qua sinh sống tại Hoa Kỳ, mở
một quán ăn nhỏ và sống một cuộc sống nghèo khó với chiếc chân tàn tật
vì chiến cuộc Mậu Thân. Quán tên là LES TROIS CONTINENTS ở thành phố
Springfield, tiểu bang Virginia. Ở đó, ông và gia đình bị người Mỹ sĩ
nhục và làm khó khăn rất nhiều. Nhiều người Mỹ hung hăng đã xịt sơn lên
tường nhà ông : "Ta đã biết ngươi là ai rồi !".
Sự day dứt của tác giả tấm hình
Sau chiến tranh , khi Tướng Loan qua đời ngày 14-07-1998, chính tác giả tấm hình trên- Eđie Adams -đă khóc :
"Genaral ...tears are in my eyes ..." .
Ông đă viết như thế trên tràng hoa phúng điếu tướng Nguyễn Ngọc Loan .
Bản điếu văn sám hối của Adams được tờ tuần báo TIME đăng tải ngay trong số 27-07-1998. Có đoạn
"Tôi đoạt giải Pulitzer trong năm 1969 nhờ tấm ảnh chụp một người bắn
vào một người khác. Trong tấm ảnh đó có đến hai người chết : Người nhận
lãnh viên đạn và Tướng Nguyễn Ngọc Loan. Ông Tướng đã giết chết người
lính Việt Cộng, nhưng tôi giết ông Tướng bằng cái máy ảnh của tôi.
Những tấm ảnh vốn vẫn là những thứ vũ khí kinh khủng trên thế giới.
Người ta tin tưởng vào chúng, nhưng những tấm ảnh đó cũng có thể nói
láo, thậm chí không cần phải ngụy tạo. Chúng chỉ nói lên được có phân
nửa của sự thật. Những gì mà tấm ảnh này chưa nói lên được là : " Người
ta sẽ hành động ra sao nếu họ ở vị trí của ông Tướng ở vào cái thời
điểm và nơi chốn của một ngày nóng bức, khi người ta vừa bắt được một
người mà trước đó đã bắn chết một, hai hay ba người lính Mỹ ?".
ĐỐT LỀU CỦA VIỆT CỘNG
đây là bức ảnh đi vào huyền thoại, một cô du kích đang áp giải 1 tên phi công Mỹ: o du kích nhỏ dương cao súng
thằng Mĩ lênh khênh bước cúi đầu!
rải chất độc màu da cam
truy đuổi Việt Cộng
B52 ném bom trên bầu trời Hà Nội.